Huỳnh Ngọc Tuấn
Chúng mày ở đây làm gì để cho chúng nó vứt tài liệu xuống, rồi quay qua chúng tôi hỏi: Ai là Huỳnh Ngọc Tuấn? Tôi giơ cánh tay không cùm lên,linh cảm lá thư đã bị bắt được,lần đi Bắc này chắc bị cùm rồi. Hắn ta không nói gì nhưng đôi mắt đó,khuôn mặt đó thật hung dữ ,rồi ra lệnh cho mấy người công an áp giải:
- Cùm hết hai tay chúng nó lại
Họ lôi ra một lô còng tay,tôi và tất cả mọi người ngồi bên cửa sổ đều bị treo tay lên trần xe.Tên công an phụ trách văn hoá của trại Xuân Phước tên là Nhuận mà anh em gọi là “con rắn độc” vì nhìn bề ngoài hắn rất đẹp trai,nhưng lại có những hành vi tàn bạo thâm độc với mọi người.Hắn bóp còng vào tay tôi thật chặt.Tôi nói với hắn:
- Chặt quá,cán bộ nới còng ra một chút để máu lưu thông,nếu không thì bỏng tay tôi mất.
Hắn không thèm trả lời,chỉ nhìn tôi hằn học như muốn ăn tươi nuốt sống.Cái nhìn này giống hệt cái nhìn tôi đã từng thấy từ tên Trung tá công an Hồ Quỳnh-Trưởng CA thị xã Tam Kỳ..khi tôi bị bắt.Đó là đôi mắt của dã thú,đó là đôi mắt của con rắn hổ mang nhìn mồi khi bị khiêu khích